Monday, November 23, 2015
Mẹ tôi in dáng
hình đất nước!
Nếu được chọn một hình ảnh để nói về con người, đất
nước Việt Nam thì không gì khác ngoài người mẹ. Sẽ không có gì thay thế được
cho những mất mát, đau thương mẹ phải gánh chịu trong những năm tháng chiến
tranh. Hàng ngàn người con ưu tú của mẹ mãi mãi nằm xuống bởi hỏng súng quân
thù khi tuổi còn xuân xanh. Làm sao có thể xoa dịu được những nổi đau, mất mát ấy.
Bởi vậy, những câu hát về mẹ mãi vang vọng:
Đất nước tôi
thon thả giọt đàn bầu
Nghe dịu nỗi
đau của mẹ
Ba lần tiễn con
đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ,
Các anh không về
mình mẹ lặng im..
Chưa bao giờ tôi hiểu hết được những câu ca còn vang
vọng như thế này. Đôi khi tự hỏi rằng cuộc chiến tranh ấy, những người con ưu
tú đã ngã xuống ấy, đất nước ấy, người mẹ ấy đã anh hùng, đã kiên cường như thế
nào mà gồng mình đứng dậy giữa những làn bom đạn không dứt. Mẹ tôi, mang trong
mình nỗi đau chung của toàn dân tộc. Đôi vai mẹ gầy gầy liêu xiêu trong cơn mưa
lũ, nhưng đã có sức mạnh nào hơn thế nữa? Dìu đôi chân mẹ bước vội trong đêm tối
để che chắn cho đàn con vượt sông vượt núi.
Đất nước tôi,
nhấp nhô những núi đèo trùng điệp, đâu đâu chẳng từng in dấu chân mẹ. Những tưởng
rằng, mảnh đất cong cong uốn mình gánh hai đầu ấy như đôi quang gánh của người
mẹ, để rồi bất chợt lại thấy nhớ thấy thương.
Mảnh thân gầy bé nhỏ giấu nước mắt tiến con lên đường.
Rồi cũng chính mẹ phải tự mình gánh chịu nỗi đau mất con trong những ngày kháng
chiến. Mất đi những người con ấy khác gì mất đi những máu thịt trong cơ thể mẹ.
Nhưng mẹ chẳng thể gục ngã. Nước mất, nhà tan. Ngôi nhà mẹ giờ đây vắng tiếng
cười, tiếng nói của các anh, vắng đi hơi thở của những người con anh dũng. Rồi
sẽ có bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu con người, bao nhiêu bà mẹ phải như thế nữa?
Nỗi thù nước thù nhà, còn lớn hơn những nỗi đau, nỗi mất mát của riêng mình. Mẹ
lại đứng lên, đôi bàn chân lại kiên cường vượt đèo lội suối, gánh gạo nuôi cả
đàn con ưu tú của mẹ đang vất vả ngoài chiến trường.
Thiêng liêng biết bao những tiếng “Đất nước” vang lên hào hùng bất diệt.
Đáng kính làm sao những bà mẹ dân tộc mãi mãi in hình đất nước.
Xin hát về người
đất nước ơi!
Xin hát về mẹ Tổ
Quốc ơi, suốt đời lam lũ..
Thương lũy tre
làng bãi dâu bến nước
Yêu trọn tình đời
muối mặn gừng cay..
Đất nước tôi góp mình bởi máu xương của bao người con ưu tú đã ngã mình
trong cuộc chiến. Đất nước tôi góp
mình bởi những giọt mồ hôi lam lũ của mẹ, bởi những tình yêu thiêng liêng của mẹ
dành cho đàn con chung của dân tộc. Đôi bàn tay gầy guộc khắc khổ như muốn ôm hết
vào lòng mình những đứa con thơ. Đất nước
tôi, thiêng liêng dáng hình mẹ.
P/s: Bài viết không chỉ là cảm
nhận riêng của tác giả về mẹ mà còn là lời cảm ơn dành riêng cho lịch sử, lời
nhắn nhủ tới những ai đã, đang sống trong hòa bình, được hưởng những điều kiện
tốt nhất của thời đại mà không phải là tiếng boom, đạn hãy biết trân trọng những
gì mình đang có và đừng bao giờ tự cho phép mình quyền được xét lại lịch sử. Bởi
lịch sử không phải là trò chơi (game) để ta tùy ý cài đặt, lịch sử cũng không
phải là vỡ kịch để ta thỏa trí tưởng tưởng và tự cho mình cái quyền đặt ra đủ
thứ giả thuyết với hàng chục câu hỏi “ Nếu như….”: Nếu như ngày xưa đừng đánh
Pháp, nếu như ngày xưa đừng đánh Mỹ thì ngày nay đã có một Việt Nam như “Hàn quốc”,
một “Singapo” hay thẩm chí một “Nhật Bản”… Thế có khác gì ta đang “đền đáp” những
mất mát, đau thương mà hàng ngàn, hàng ngàn mẹ Việt Nam đã gồng mình gánh chịu
cho ngày hôm nay? Sẽ ra sao cho một dân tộc mà thế hệ trẻ chỉ biết ngồi gõ phím
xét lịch sử? Điều đó, hãy để chúng ta tự trả lời. nhưng có một câu tra lời chắc
chắn rằng: MỘT DÂN TỘC MẠNH LÀ MỘT DÂN TỘC LUÔN BIẾT TRÂN TRỌNG LỊCH SỬ ĐẤT NƯỚC
MÌNH.
@THUỐC LÀO
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Post a Comment